Thái giám nhà Thanh tiết lộ 1 thứ nhất định phải để vào giày khi hầu hạ phi tần vào đêm khuya
Để phục vụ được phi tần chu đáo và tránh được họa sát thân, các thái giám phải cực kì thận trọng ngay cả trong đêm khuya.
Từ ‘Thái giám’ bắt nguồn từ thời Thái Tông của nhà Đường dùng để chỉ những người được ‘thanh tẩy’ để vào cung hầu hạ Hoàng đế và các phi tần. Tôn Diệu Đình được biết đến là hoạn quan cuối cùng của Trung Quốc, ông có viết 1 cuốn tự truyện kể về những ngày làm thái giám trong cung của ông.
Tôn Diệu Đình sinh ra trong một gia đình nghèo, cha mẹ sinh được bốn người con trai, ông là con cả. Khi Diệu Đình còn nhỏ, gia đình ông chỉ có 70 mẫu đất, đất canh tác không đủ cho 1 gia đình 6 người nên cha mẹ ông phải đi làm thuê cho 1 thầy giáo ở địa phương, trong đó bố phụ giúp việc đồng áng còn mẹ ông phụ giúp việc nấu ăn. Cũng nhờ làm thuê ở nhà thầy giáo mà 4 anh em Tôn Diệu Đình có thể học miễn hí nhà thầy. Đáng tiếc, thời thế loạn lạc, gia đình thầy giáo không thể tự bảo vệ mình nên cha mẹ Diệu Đình đã mất việc và cả gia đình phải ra đường ăn xin.
1 ngày nọ, cậu bé ăn xin Diệu Đình nghe nói làm thái giám có thể kiếm được khá tiền, nên đã nói với bố mẹ muốn làm thái giám. Sau khi nghe điều này, dù thương con nhưng quá nghèo nên bố mẹ ông đã đồng ý, thậm chí cha ông chính là người đã “thiến” cho con trai. Tuy nhiên do cha không có kinh nghiệm nên Diệu Đình đã bị ngất xỉu 3 ngày 3 đêm. Đáng buồn hơn nữa, sau khi ông tỉnh dậy thì cũng là lúc triều đình nhà Thanh sụp đổ.
Tuy nhiên, Diệu Đình không từ bỏ ước mơ trở thành thái giám. Mặc dù lúc đó nhà Thanh đã sụp đổ nhưng các hoàng tử và quý tộc nhà Thanh vẫn muốn chiêu mộ thái giám, và họ vẫn được hưởng sự đối đãi của hoàng đế trong Tử Cấm Thành. Cuối cùng, Tôn Diệu Đình đã trở thành thái giám, làm những công việc nhỏ nất từ phục vụ trà, bữa ăn và vệ sinh, tóm lại là tất cả mọi việc.
Trong cuốn tự truyện của mình, Tôn Diệu Đình kể lại rằng những công việc bẩn thỉu này chẳng là gì đối với tuổi trẻ lúc đó, điều khiến ông khó chịu nhất là khi đến lượt trực ban đêm, ông phải canh gác bên ngoài tẩm điện của các phi tần. Nếu các phi tần gọi mà không đến ngay thì đó sẽ là một vấn đề lớn. Nhưng vào đêm khuya, anh ta thường ngủ gật. Anh ta dùng mọi thủ đoạn như vặn đùi nhưng vẫn không thể tỉnh. Anh ta thậm chí còn xin lời khuyên của chủ nhân, nhưng người chủ nhất quyết giữ bí mật.
Tôn Diệu Đình không bỏ cuộc, ông bắt đầu quan sát hành vi hàng ngày của chủ nhân và phát hiện ra rằng chủ nhân không bao giờ để người khác chạm vào giày của mình, vì vậy Diệu Đình đoán rằng bí mật chắc chắn nằm ở đôi giày của chủ nhân. Một ngày nọ, Diệu Đình mời sư phụ đi uống rượu và nhân cơ hội chuốc say sư phụ, bí mật kiểm tra đôi giày và phát hiện bên trong có giấu một con sò.
Diệu Đình ngay lập tức hiểu tại sao chủ nhân của mình không bao giờ ngủ gật khi phục vụ các phi tần vào ban đêm. Diệu Đình nhớ lại những năm cuối đời của mình: “Khi phục vụ các thê thiếp vào ban đêm, nếu muốn tránh ngủ gật, bạn phải đặt thứ này vào trong giày của mình, đó là sò huyết."
Sau này, Tôn Diệu Đình dựa vào sự chăm chỉ và khả năng quan sát cẩn thận của mình để làm việc chăm chỉ trong cung và dần dần trở thành một thái giám cấp cao.