Phận đời éo le của tiến sĩ lấy phải ‘bà chằn lửa’ : Bị vợ lột sạch quần áo, đuổi ra khỏi nhà
Dù là người đứng đầu khai khoa của 1 dòng họ khoa bảng nhưng vị tiến sĩ này lại phải trải qua quãng đời đầy cay đắng, éo le, tủi nhục vì lấy phải vợ dữ dằn.
Vào thời nhà Lê, có 1 chàng trai tên Uông Sĩ Đoan (1694 – 1793) sinh ra trong 1 gia đình nghèo khó ở làng Vũ Nghị, huyện Thanh Lam, phủ Tân Hưng trấn Nam Sơn, nay là xã Thái Hưng, huyện Thái Thụy, tỉnh Thái Bình. Từ nhỏ, Đoan đã là một người thông minh, ham học hỏi. Đến tuổi trưởng thành, Đoan muốn đi thi khoa bảng để làm quan, giúp đỡ gia đình. Tuy nhiên, gia cảnh nghèo khó nên Đoan không có tiền học hành. Cuối cùng, Đoan đi lấy vợ và đành phải đi ở rể một gia đình khá giả tại làng Du Lâm (Từ Sơn, Bắc Ninh ngày nay).
Ở nhà vợ, Đoan chăm chỉ làm việc, không nề hà khó nhọc. Tuy nhiên, Đoan lại bị vợ đối xử tệ bạc. Vợ ông là một người phụ nữ thiển cận, dữ dằn, chỉ biết ăn chơi, không coi trọng chồng. Hễ thấy bạn của chồng tới chơi là đuổi thẳng, lớn tiếng mắng rằng: Đồ dài lưng tốn vải, ăn no lại nằm chớ gì mà nói năng ỏm tỏi ra chiều bắng nhắng thế!
Dù bị vợ khinh miệt ra mặt, Uông Sĩ Đoan vẫn ham học, quyết chí đem tài năng thi thố với đời. Ông cố nhịn, bỏ qua tất cả để lao vào đèn sách, mài dùi kinh sử.
Khi triều đình mở khoa thi, như bao sĩ tử khác, Uông Sĩ Đoan sắm sửa lều chỏng để đi. Nào ngờ, vợ ông quyết không chu cấp hành lý và lệ phí cho. Giận dỗi, ông vùng vằng bỏ đi, nào ngờ bà ta đuổi theo, lột sạch quần áo. Không còn miếng vải che thân, Uông Sĩ Đoan xấu hổ phải lội xuống ao để núp. May mắn, ông đã được 1 cô gái đi bán vải giúp đỡ, cho vải để quấn che thân. Nhờ tấm vải đó mà Uông Sĩ Đoan mới được đi thi.
Năm Tân Sửu (1721) đời vua Lê Dụ Tông, Uông Sĩ Đoan đã xuất sắc vượt qua gần 3.000 nho sinh, đứng thứ 6 trong 25 người được triều đình chấm đỗ. Sau khi thi đỗ tiến sĩ, ông đã tìm đến cô gái xa lạ ngày nào, xin cưới làm vợ. Biết tin chồng đỗ đạt và cưới cô gái bán vải cứu mình khỏi tình huống dở khóc dở cười, bà vợ cũ liền chạy đến kiếm chuyện. Người vợ mới của ông bình thản nói: "Tôi chỉ lấy cái bà đã nhẫn tâm vứt xuống ao, chứ có tranh giành cái gì của bà đâu. Còn như áo mũ hiện giờ chồng tôi đang mặc là của vua ban, bà có giỏi thì cứ đến mà lột".