Tình cờ gặp lại bạn trên một chuyến tàu, tôi mới chợt nhận ra đã 10 năm rồi không thăm hỏi, không liên lạc gì với nhau. Một cuộc nói chuyện thoáng qua, một vài câu thăm hỏi và rồi lại lướt qua nhau.
Ngày hội của trường cấp 2, về thăm trường cũ, trò chuyện với thầy cô giáo cũ, nhoắng cái cũng đã 10 năm. Cô từ một người phụ nữ trung niên giờ đã thành người của hội người cao tuổi.
Những đứa bé hàng xóm mới ngày nào còn bé tí, suốt ngày lẽo đẽo chạy theo các anh chị lớn đi chơi, giờ đây cũng đã là những chàng trai cô gái 20, nói chuyện như một người trưởng thành, còn giới thiệu bạn gái bạn trai...
Thế nhưng có ai đó yêu mười năm một người mà chưa lấy, lại thấy thời gian sao dài dằng dặc thế. Những câu hỏi đại loại "những mười năm rồi cơ à" và ôm một mớ cũ kỹ của mối quan hệ, muốn phóng thích đi nhưng đau đầu chưa tìm ra được cái gì mới mẻ. Và thế là xa nhau...
Cái giá cho yêu thương, thời gian cho yêu thương người ta cứ thấy nhiều, còn mọi thứ khác thì thấy gần như ít, ít đến nỗi không đủ mà sống. Sao lại thế nhỉ, lỗi là tại yêu thương hay tại chúng ta không biết trân trọng từng giây từng phút qua đời mình?
Hình như người ta đang biến những gì thiêng liêng nhất của đời mình - yêu thương - thành cái quen như ông Trịnh Công Sơn từng viết, rằng "bước chân nghe quen cũng buồn"? Buồn đến độ mà nghe tiếng thở dài của nhau thấy dễ ghê gớm, nhưng thương cho sợi tóc đã bạc vì nhau, sao mà khó khăn đến lạ.
Chính cái ‘quen thuộc’ đó lại chính là cái giết chết tình yêu, người ta tự cảm thấy thân quen để rời xa nhau chứ không phải sống để làm nên "những gì thân thuộc" để rồi gắn bó với nhau mãi mãi.
Bài viết theo quan điểm của tác giả.
Hương Giang từng ăn cắp tiền, bố ruột òa khóc nói một câu duy nhất khiến cô đau thắt tim
(Techz.vn) - Xinh đẹp, giàu có là thế ít ai biết rằng Hương Giang từng ăn trộm tiền và bị bố phát hiện. Chỉ một câu nói của bố như nhát dao cứa vào tim khiến nữ ca sĩ nhớ đến tận bây giờ.