Trong Tây Du Ký hồi 68, thầy trò Đường Tăng đi qua nước Chu Tử đúng lúc quốc vương nước này đang lâm trọng bệnh, phải treo bảng cáo thị chiêu mời danh y, hứa chia đôi giang sơn nếu bệnh được trị khỏi. Tôn Ngộ Không thấy vậy liền nghĩ ra một kế, đọc thần chú, dùng phép ẩn thân, lén đến giật tờ cáo thị xuống rồi thổi ra một trận cuồng phong đánh lạc hướng đám người đang vây quanh và nhét tờ cáo thị vào bụng Bát Giới.
Khi quân lính và dân chúng hớt hải đi tìm tờ cáo thị, thấy Bát Giới vẫn còn ngủ khò bên vệ đường, lại thấy từ trong bụng lấp ló một tờ giấy. Mọi người liền túm chặt lấy Bát Giới, bắt phải vào cung chữa bệnh cho vua. Không hiểu đầu đuôi ra sao, Bát Giới chỉ biết gọi đại sư huynh đến cứu. Thầy trò Đường Tăng vào cung, quốc vương vừa trông thấy bộ dạng dữ tợn của những người trước mặt thì sợ chết khiếp. Dù vậy, vua vẫn bằng lòng cho Tôn Ngộ Không bắt bệnh. Đại đồ đệ của Đường Tăng nói:
"Y môn lý pháp cực huyền,
Trong lòng cốt phải cần chuyên mới thành.
Vọng, văn, vấn, thiết rành rành,
Thiếu một điều ấy chẳng thành y khoa.
Một là thần sắc xem qua,
Nhuận khô, gầy béo nhận ra tỏ tường.
Hai nghe giọng nói trong, khàn,
Lời chân chất hoặc ngông cuồng biết ngay.
Ba hỏi bệnh đã mấy ngày,
Uống ăn, tiểu tiện bấy nay thế nào?
Bốn bắt mạch biết thấp cao,
Phù trầm, biểu lý loại nào rõ ngay.
Vọng, văn, vấn, thiết không hay,
Mệnh này đừng tưởng có ngày được yên".
Quan thái y nghe nói như vậy, bèn tỏ ý khen ngợi nói với mọi người: "Vị hòa thượng này nói có lý lắm! Ngay bậc thần tiên xem bệnh cũng phải vọng, văn, vấn, thiết, kết hợp với công dụng xảo diệu của các bậc thần thánh".
Quả thực, vọng, văn, vấn, thiết chính là “tứ chẩn” trong Đông y, là những bước chẩn đoán, khám bệnh được lưu truyền từ hàng nghìn năm qua ở Á Đông. Vọng là quan sát sắc mặt, dáng vẻ, màu sắc của da, lông, tóc, móng tay… Văn là nghe tiếng ho, tiếng thở, tiếng nói. Vấn là hỏi về nóng lạnh, chỗ đau, triệu chứng. Thiết là sờ nắn, thăm khám vùng bị bệnh và bắt mạch. Xem ra Ngộ Không thực sự thông hiểu Đông y chứ không phải lời nói bỡn lúc cao hứng. Ngộ Không chỉ rõ rằng bệnh của quốc vương là do nghiệp chướng tạo thành, nếu không bỏ thói khinh người, thành tâm sửa lỗi thì nghìn năm chuyển sinh vẫn phải mang theo bệnh nghiệp ấy. Chỉ với 3 sợi tơ buộc vào cổ tay trái của quốc vương rồi bắt mạch, Tôn Ngộ Không đã đoán được quốc vương vì mất vợ nên khổ não mà sinh bệnh.
Tôn Ngộ Không không chỉ thạo nghề y mà còn vô cùng linh hoạt, sáng tạo, giỏi ứng biến. Cùng Bát Giới và Sa Tăng, đêm hôm đó Tôn Ngộ Không đã chế ra 3 viên thuốc hoàn lớn, uống cùng nước mưa, hứng trực tiếp ngoài trời mới có tác dụng. Sau khi dùng thuốc, quả htực quốc vương dần dần hồi tỉnh, bệnh kia cũng lành.
So với Trư Bát Giới và Sa Tăng, Ngộ Không có tài nghệ cũng như căn cơ tốt hơn. Nhờ đó mà tinh thông mọi thứ trên đời. Dù đôi khi có ngỗ ngược và ra tay không nhân nhượng nhưng không thể phủ nhận mọi hành động của Tôn Ngộ Không đều xuất phát từ mục đích tốt, ý chí trừ ma diệt ác. Chính vì lẽ đó mà dù 34 năm trôi qua, Tôn Ngộ Không vẫn luôn là hình tượng mà khán giả nhiều thế hệ yêu mến.
Tây Du Ký 1986: Thần thông quảng đại như Tôn Ngộ Không mà cũng có lúc bị người khác lừa thê thảm
(Techz.vn) Tề Thiên Đại Thánh sở hữu 71 phép thần thông, đại náo thiên cung khiến tam giới khiếp sợ ấy vậy mà vẫn bị lừa một cách thê thảm, phải đi tìm người cứu giúp.