Trước khi đến với Sài Gòn, tôi từng được nghe những câu chuyện kể về một thành phố năng động, một Sài Gòn không ngủ, một thành phố lúc rạng đông. Thế nhưng khi sống ở thành phố này, tôi lại nhìn ngắm nó theo một lăng kính khác, một lăng kính của người Hà Nội.
Sài Gòn có thể là một thành phố không ngủ, nhưng ẩn sau vẻ ngoài ồn ào tấp nập kia, thành phố này vẫn có những lúc nép mình mỗi khi đêm xuống. Những con đường lát đá trải dài, những dãy nhà cổ kính rêu phong, tiếng rao đêm của vài ba gã hàng xén, tất cả điều đó làm một kẻ đến từ nơi xứ Bắc như tôi thi thoảng có chút gì đó khắc khoải trong lòng.
Chúng thôi thúc tôi phải bước đi, ghi lại những trải nghiệm, bằng ngòi bút và bằng những tấm ảnh dưới ống kính của chiếc điện thoại mà tôi đang có trong tay.
Sư Vạn Hạnh (Sài Gòn) lúc gần 2 giờ sáng, đường phố đã dần vắng thưa người. Đâu đó chỉ còn vài ba quán hàng với những dãy nhà nghỉ nối đuôi nhau trải dài từ đầu cho tới tận cuối phố.
Tiếng thái hành tí tách lúc đêm hôm khiến một kẻ mất ngủ giữa đêm như cảm thấy có người bầu bạn. Thường thì chiếc xe hủ tiếu này khoảng 2 giờ sáng là đã xong công việc. Tuy nhiên, có vẻ như đêm nay là một đêm ế hàng.
Có một điều mà tôi khá thích ở Sài Gòn, đó là những hàng quán hoạt động về đêm. Nếu muốn nhét căng cái bụng đói của mình, bạn có rất nhiều sự lựa chọn. Đó là về lượng, còn về chất thì thành thực mà nói, có vẻ nó không thực sự ổn cho lắm. Có lẽ cái dạ dày của tôi vẫn còn quyến luyến những món ăn đậm đà hương vị xứ Bắc Kỳ.
Bắt vội một chiếc xe Innova bằng GrabTaxi, tôi quyết định tiến vào phía trung tâm thành phố.
Điểm dừng chân đầu tiên là con đường Nguyễn Huệ. Vào ngày thường hầu như tôi chẳng bao giờ đặt chân đến đây, ngày nghỉ lại càng không vì tôi ghét cảm giác chen chúc chốn đông người. Có lẽ đó cũng là lý do mà trong đầu tôi nảy sinh ý nghĩ phải đặt chân đến nơi này.
Đúng là phố Nguyễn Huệ về đêm rất khác. Không chen chúc, cũng chẳng ồn ào. Đường phố lúc này là không gian riêng của những cặp tình nhân, một hai bác xe ôm đứng ở góc đường, vài ba cậu bé múa may tập bốc đầu với những chiếc xe đạp và cả những gã “dở hơi” ưa thích chụp hình.
Lang thang chán chê ở đây, tôi đi dọc theo đường Lê Thánh Tôn rồi quẹo trái theo ngả đường Đồng Khởi, rảo bước vừa phía Nhà thờ Đức Bà. Dọc đường đi, thi thoảng lại gặp một hai gã bảo vệ ngủ gật ven đường trông thật tội. Có lẽ tại Sài Gòn về đêm mát quá, chứ như ở Hà Nội mùa này nhiều đêm nằm giường còn chả ngủ được vì nóng dù đã vào thời điểm cuối thu.
Thường thì khi đến Nhà thờ Đức Bà, người ta hay để ý đến 2 tòa tháp cao vút ở phía mặt trước của tòa nhà này. Thế nhưng ít người biết rằng, Nhà thờ Đức bà nguyên bản không hề có 2 ngọn tháp. Chúng chỉ mới được xây thêm kể từ năm 1895, 15 năm sau ngày tòa nhà này chính thức khánh thành.
Thứ thu hút được sự chú ý của tôi là những trụ cửa vòm cong tròn đặc trưng của kiến trúc Roman. Cùng với đó là dòng chữ Latin khắc nơi cổng chính: DEO OPTIMO MAXIMO BEATIEQUE MARIŒ VIRGINI IMMACULATŒ. Dòng chữ này có nghĩa là: Thiên Chúa tối cao đã ban cho Maria được ơn Vô Nhiễm Nguyên Tội. Phía dưới là con số 1880, năm khánh thành của nhà thờ.
Giờ là thời điểm sau rằm tháng 8, vì vậy mà trăng rất sáng và tròn. Sau lần đầu tiên ăn rằm tháng 8 ở đất phương Nam, tôi nghiệm ra một điều rằng, trăng Hà Nội hay trăng Sài Gòn thì cũng đều tròn như nhau cả (haha). Có điều, đúng là ánh trăng là một thứ đặc biệt phù hợp với những gì liên quan đến tôn giáo.
Tôi rất thích chụp ảnh bằng điện thoại, dù nhiều người bảo tôi chụp chẳng đẹp tí nào. Đơn giản bởi vì đó là cái "thú". Chụp ảnh bằng điện thoại sướng nhất là ở cái tiện, với những chiếc điện thoại cao cấp như con Note 5 tôi đang cầm trên tay, nó có thể làm được đủ trò mà những chiếc máy ảnh chuyên nghiệp có thể làm.
Phơi sáng cùng tripod với khoảng thời gian 8 giây. Đây có lẽ là tính năng ưa thích nhất của tôi khi chụp ảnh với Note 5. Ảnh chụp về đêm mà chẳng khác gì giữa ban ngày.
Vẽ một đường trái tim bên trái.
Rồi lại vẽ tiếp một đường trái tim bên phải.
Cuối cùng thì nó cũng thành hình... gần tròn.
Vẽ mãi không được tức quá thế là bắt đầu... phá.
Chụp ảnh xong là phải đi giải khát, điểm đến tiếp theo được lựa chọn là Bùi Viện. Con phố này được gọi là phố Tây, nó cũng chả khác gì Tạ Hiện ở Hà Nội, chỉ có điều Bùi Viện mới hơn, xấu hơn, đông người hơn, và mở cũng khuya hơn. Thế nên Nguyễn Huệ tôi chả bao giờ đi, nhưng Bùi Viện thì phải đến mỗi tháng đôi lần.
Bùi Viện về đêm cũng náo nhiệt chẳng kém ban ngày. Mấy tay bán đồ ăn đêm tất tả chạy đua với thời gian, mặc cho màn đêm đã dần buông xuống.
Thi thoảng lại bắt gặp mấy lão "Tây" bên ly cooktail ngồi
tám chuyện".
Cảm giác sướng nhất lúc này có lẽ là tìm nơi tận hưởng một vài cốc bia.
Đến khi thấm mệt, tôi và vài người bạn quyết định ngủ vùi bên bàn nhậu cho nó đúng với... phong tục địa phương. Buổi dạo phố Sài Gòn về đêm của chúng tôi cũng vì thế mà kết thúc nửa chừng.