Triều đại tồn tại lâu đời nhất thế giới: Kéo dài 2.680 năm và truyền ngôi cho 126 thế hệ
Dù trải qua nhiều thăng trầm, song triều đại này vẫn còn tồn tại đến ngày nay và từng được gọi là ‘Thời kì hoàng kim’ trong lịch sử Nhật Bản.
Triều đại Hoa Cúc của Nhật Bản có lịch sử lâu đời và bắt đầu từ năm 660 trước Công Nguyên. Theo ghi chép, Hoàng đế Jimmu đã thống nhất nhiều bộ lạc khác nhau trên quần đảo Nhật Bản thông qua các cuộc chinh phục và thành lập triều đại đầu tiên.
Trong xã hội bộ lạc nguyên thủy đó, mỗi bộ tộc không thuộc về nhau. Hoàng đế Jimmu đã dựa vào sức mạnh quân sự của mình và thông qua các cuộc chinh phục, chiến tranh với các bộ tộc khác để cuối cùng hoàn thành việc thống nhất nước Nhật. Giai đoạn lịch sử này có tác động sâu sắc đến xã hội Nhật Bản vì nó đã thiết lập nên một hệ thống triều đại phong kiến thống nhất.
Kể từ đó, dưới sự cai trị của những người cai trị kế tiếp theo như Hoàng đế Suiko và Hoàng hậu Koko, quyền lực quốc gia của triều đại ngày càng trở nên hùng mạnh, hệ thống quyền lực tập trung dần được thiết lập.
Vào năm 593 sau Công Nguyên, khi nữ hoàng đế đầu tiên Suiko lên nắm quyền, bà đã thực hiện một loạt cải cách xã hội, củng cố quyền lực đế quốc và thúc đẩy quá trình chuyển đổi Nhật Bản từ một xã hội bộ lạc nguyên thủy sang một nhà nước tập trung.
Những biện pháp này có ý nghĩa quan trọng đối với tiến trình lịch sử Nhật Bản. Ngược lại với sự thăng trầm của các triều đại ở Trung Quốc cổ đại, triều đại Nhật Bản vẫn tồn tại không gián đoạn trong hơn hai nghìn năm.
Trong lịch sử lâu đời này, hoa cúc đã dần trở thành biểu tượng văn hóa của hoàng gia Nhật Bản. Hoa cúc là loài hoa có nguồn gốc đầu tiên từ Trung Quốc và được du nhập vào Nhật Bản trong quá trình trao đổi vào thời nhà Đường.
Các quý tộc Nhật Bản sau đó đã hình thành phong tục thưởng thức hoa cúc trong Lễ hội hoa cúc hàng năm, và nghi lễ này dần dần phát triển thành nghi lễ dành riêng cho hoàng gia. Bởi vì vào thời nhà Đường ở Trung Quốc, văn hóa hoa cúc đang ở thời kỳ thịnh vượng, nhiều văn nhân ưa chuộng và viết nhiều bài thơ hoa cúc nổi tiếng. Chịu ảnh hưởng của văn hóa Trung Hoa lúc bấy giờ, người Nhật cũng bị mê hoặc bởi quốc hoa tinh tế và thanh lịch này.
Người ta nói rằng Hoàng đế Go-Toba thời Kamakura có niềm yêu thích đặc biệt với hoa cúc và đặc biệt chế tạo một thanh kiếm hoa cúc như một biểu tượng của quyền lực hoàng gia. Kể từ đó, họa tiết hoa cúc được coi là huy hiệu tượng trưng cho quyền lực đế quốc và được truyền từ đời này sang đời khác.
Trong lòng người Nhật, hoa cúc gắn liền với hoàng gia và tinh thần samurai nên còn được gọi là “Triều đại hoa cúc”. Xét cho cùng, trong hệ thống phong kiến của Nhật Bản, tầng lớp samurai gắn bó chặt chẽ với hoàng gia, quý tộc và những người giàu có.
Tại nhiều buổi tụ tập ngắm hoa cúc, các chiến binh samurai đã dành thời gian và uống rượu, xem những bông hoa cúc xinh đẹp như một dịp để phản ánh vinh quang của họ.
Trong suốt 2680 năm, triều đại này cũng trải qua bao thăng trầm. Ví dụ, Hoàng đế Kanmu dời đô đến Heian-kyo, đánh dấu sự khởi đầu của thời kỳ Heian. Thời kỳ phát triển văn hóa chưa từng có này được gọi là "Thời kỳ hoàng kim" trong lịch sử Nhật Bản.
Trong thời Nguyên Chính, quyền lực thực sự thuộc về tầng lớp samurai và hoàng đế chỉ có ý nghĩa tượng trưng. Sau khi bước vào thời hiện đại, sự thất bại của Thế chiến thứ hai đã khiến địa vị của hoàng đế bị nghi ngờ.
Khi bắt đầu thất bại, nhiều nước phương Tây cho rằng nên bãi bỏ chế độ hoàng đế, gần như rút hoàng gia ra khỏi bàn thờ. Nhưng với niềm tin sâu xa, triều đại Hoa Cúc vẫn đứng vững cho đến ngày nay.
Điều độc đáo ở đây là người dân Nhật Bản coi hoàng đế như hậu duệ của một vị thần và niềm tin của họ vào điều đó đã ăn sâu vào lòng người dân. Điều này đặt nền tảng cho tính hợp pháp của triều đại.
Không giống như các hoàng đế trong lịch sử Trung Quốc, hoàng đế Nhật Bản không có quyền lực thực sự. Ông chỉ là một vị vua mang tính biểu tượng và không gây ra mối đe dọa cho những người có quyền lực thực sự.
Ngoài ra, hoàng gia Nhật Bản rất coi trọng sự thuần khiết và liên tục của huyết thống nên hiếm khi xảy ra sự rạn nứt thế hệ trong lịch sử, điều này về cơ bản đảm bảo quyền kế vị của cha cho con sau khi cha qua đời. Chính sự cân bằng giữa địa vị của hoàng đế và quyền lực thực sự đã cho phép triều đại cổ xưa này tiếp tục tồn tại cho đến ngày nay.