Tôi có quá khác biệt khi vẫn còn trinh dù đã 35 tuổi, chưa có mối tình trọn vẹn suốt 5 năm qua
Sau khi chia tay mối tình sâu đậm, tôi khép mình lại và tập trung thời gian vào công việc, phát triển bản thân.
Toi 35 tuổi, đang làm văn phòng, thu nhập khoảng 15 triệu/tháng. Theo nhận xét của mọi người, tôi có khuôn mặt ưa nhìn và tính cách dễ mến. Tuy vậy, đến hiện tại, tôi vẫn lẻ bóng khiến gia đình không khỏi lo lắng.
Cách đây 5 năm, tôi chia tay mối tình khắc cốt ghi tâm sau 7 năm tìm hiểu. Kể từ đó, tôi thu mình lại và dành thời gian để làm việc, phát triển bản thân. Bởi tôi nghĩ rằng, khi bản thân hạnh phúc mới có thể yêu thương được người khác.
Khoảng 2 năm gần đây, tôi yêu đời, mở lòng đón nhận và khao khát muốn được yêu thương một ai đó. Nghĩ vậy, tôi chủ động dùng app hẹn hò để cho bản thân cơ hội trò chuyện, gặp gỡ đối tượng phù hợp.
Sau khoảng 1 tháng, tôi quen một anh chàng hơn vài tuổi, đang làm ngân hàng. Chúng tôi trò chuyện mỗi ngày, thường là gọi điện sau khi đã lên giường chuẩn bị đi ngủ. Đối với tôi, anh là chàng trai hiền lành, chu đáo và vô cùng dễ thương.
Một hôm, chúng tôi hẹn gặp mặt nhau trong giờ hành chính, chỉ vỏn vẹn trong vài phút. Anh đúng gu đàn ông tôi thích: sơ mi trắng, chỉn chu, cao ráo, gương mặt hiền và biết cách quan tâm tôi.
Món quà anh tặng tôi vẫn còn nhớ mãi, cách anh tặng khiến tôi rung động dù tôi là mẫu người rất ngại nhận quà từ bất kỳ ai. Tôi rất hạnh phúc vì rất lâu rồi mới có được cảm giác hạnh phúc khi được một người đàn ông quan tâm.
Khoảng 1 tuần sau, chúng tôi hẹn nhau đi ăn và xem phim. Đến cuối buổi, anh có những hành động gần gũi khiến tôi rất rối bời. Dù sâu thẳm tôi cũng muốn chuyện đó xảy ra nhưng vẫn từ chối. Bởi tôi chưa hiểu nhiều về anh, nên không đủ tin tưởng để trao đi trinh tiết của mình.
Khi trở về, anh im lặng. Tôi thấy mình có lỗi nên nhắn tin xin lỗi anh vì thái độ của bản thân lúc ấy. Anh vẫn im lặng. Có vài lần tôi chủ động nhắn tin hỏi thăm anh, muốn gặp lại anh, cũng có vài lần anh chủ động nhắn tin hỏi thăm tôi nhưng anh không còn muốn gặp tôi nữa.
Có nhiều lúc tôi rất nhớ anh, cả đoạn đường đi làm, tôi nghĩ về anh, rồi lại lấy công việc bận rộn để quên anh đi. Lúc ốm một mình, tôi nhớ đến anh. Lần gần đây nhất, anh nói tôi giả dối, không tin những gì tôi nói.
Cuối cùng, anh chặn tôi. Nếu hỏi tôi có buồn không, tôi thật sự buồn vì đã mong đợi ở anh. Cũng một năm kể từ lần gặp cuối cùng, khi viết những dòng này, tôi thật sự mong anh được hạnh phúc.
Sau này, nếu còn duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhau. “Em cảm ơn anh đã khiến em rung động. Em chúc anh mọi điều tốt đẹp trên con đường phía trước”. Liệu tôi có quá khác biệt so với số đông khi chưa một lần vượt rào ở độ tuổi này?.
Tâm sự được gửi về từ độc giả!.