Tôi lo lắng khi anh trai 30 tuổi, thu nhập 50 triệu/tháng nhưng mê game và được mẹ chăm như em bé
Đến hiện tại, dù đã 30 tuổi nhưng anh trai tôi vẫn được mẹ chăm như khi tôi vừa biết nhận thức. Không chỉ thế, anh còn rất đam mê chơi game và lười ra khỏi phòng.
Anh trai tôi năm nay 30 tuổi, từ nhỏ đã rất thông minh, học giỏi, luôn đứng đứng đầu lớp cho đến khi tốt nghiệp đại học dù nghiện game. Suốt tuổi thơ, tôi luôn bị giáo viên so sánh khi biết mình là em gái anh. Điều này, khiến tôi vô cùng khó chịu và áp lực.
Hiện tại, anh đang ở cùng bố mẹ, tôi và đứa em trai 24 tuổi. Về bề ngoài, anh cao ráo, điển trai và biết cách ăn mặc. Ngay từ khi ra trường, anh đã tìm được đúng công việc yêu thích và thu nhập ngày càng tăng cao. Thấp nhất cũng tầm hơn 50 triệu/tháng.
Thực tế tôi biết lương anh còn nhiều hơn số đó vì bạn tôi làm thuế giúp anh, bạn dặn tôi không được nói cho ai nghe về thu nhập cụ thể của anh. Vậy nên, trong nhà ai cũng nghĩ anh chỉ kiếm tầm 1 tháng vài chục triệu.
Về cách sống, anh thường có sở thích ở trong phòng để chơi game và ngủ mỗi khi tan làm. Anh không có nhu cầu trò chuyện với những người không quá thân thiết. Thậm chí anh còn không biết hết họ hàng vì không thường xuyên xuất hiện ở những dịp họp mặt gia đình.
Dù vậy, anh cũng đã tìm được cho mình cô người yêu xinh xắn, dễ thương và có công việc ổn định. Cả hai dự định qua năm nữa mới cưới vì anh nói chưa đủ tiền để làm đám cưới lung linh, trọn vẹn.
Điều đáng nói, mỗi khi người yêu nhà chơi hay ăn cơm, anh đều chủ động làm mọi thứ, như hình tượng mấy soái ca trong phim Hàn vậy. Chắc hẳn, nếu không biết con người của anh ở nhà, chị ấy sẽ nghĩ rằng anh thực sự là chồng tương lai hoàn hảo.
Gần đây nhất, vào dịp Tết, anh dành thời gian cho công việc là chính. Tối anh chở bạn gái đi chơi rồi về lại ôm máy tính cả đêm, ban ngày anh sẽ ngủ tới trưa chiều luôn. Dù cho nhà có khách anh cũng ngủ tiếp, mặc cho ai có gọi hay sao. Thấy vậy, tôi nói với mẹ, mẹ bênh anh rằng làm việc mệt, được có mấy ngày tết rảnh để anh ngủ.
Mấy ngày trước tết, anh chỉ mua đồ về trang trí nhà, còn lại mọi việc để tôi và em trai xử lý. Anh tôi bảo, dọn dẹp kỹ làm gì cho mệt người, ăn tết mà mệt mỏi quá. Khi tôi không đồng tình thì anh bảo mọi người tìm người làm đi, anh trả tiền công cho. Lúc còn nhỏ, tôi nghĩ đứa con nít nào cũng được chiều chuộng thôi, nhưng giờ anh tới 30 tuổi rồi vẫn được chăm như khi tôi vừa biết nhận thức.
Hôm nay, nhà tôi có giỗ nên đông đủ anh em họ hàng. Khi đi làm về, anh ngồi vào bàn ăn dành cho mấy đứa cháu, dù ai gọi anh ra bàn người lớn anh cũng từ chối. Tiếp đó, khi mấy cô lớn đã dùng xong bữa, hỏi han anh đủ chuyện và anh chỉ cười rồi ậm ừ.
Sau khi ăn xong, anh bỏ vào phòng ngủ, không ở lại tiếp khách nữa. Có bác tôi còn nghĩ anh khi dễ họ khi ăn xong bỏ đi luôn như thế. Tôi có kể anh vụ bác giận vì thái độ của anh và nói rằng anh đã 30 tuổi mà để mẹ chăm như đứa trẻ. Anh đáp rằng: “Tao 30 hồi nào, mới 20 tuổi thôi, trẻ chán, đẹp trai ngời ngời, mẹ tao thì tao bám, người khác không lo cho tao thì đừng ý kiến”.
Chưa hết, do phòng anh có máy tính xịn nên bốn đứa em bên ngoại tầm 10 tuổi và 13 tuổi toàn qua chơi ké. Nhiều lúc mẹ tôi dọn dẹp, còn anh với mấy đứa em họ nằm trên sofa chơi game, rồi uống nước ngọt, ăn mì.
Không chỉ thế, điều khiến tôi không hài lòng là mỗi lần bàn bạc mua gì trong nhà cho mẹ, anh cũng nói hai đứa tôi đưa tiền, trong khi lương anh phải gấp mấy lần tôi và em trai.
Trong mắt mẹ tôi, anh vẫn luôn như đứa con nít nên luôn sợ anh đói, sợ anh mệt. Mỗi khi anh nói muốn uống gì là năm phút sau mẹ bưng tới tận nơi. Thấy thế, tôi rất khó chịu vì mẹ không cho anh cơ hội để tự lập, trưởng thành hơn. Tôi biết, nếu tôi hay em trai không làm gì cũng sẽ được chiều, nhưng tôi thương mẹ nên không đành lòng. Rất mong mọi người cho bí quyết để giúp anh trai tôi trưởng thành lên còn cưới vợ và biết chăm mẹ. Xin cảm ơn!.