Khi Lưu Bị nhận chức dưới quyền của Công Tôn Toản, Tào Tháo đã lấy danh nghĩa báo thù cho cha mà mang quân đi đánh Từ Châu. Lúc này, Đào Khiêm tự thấy thực lực của mình không thể chống lại Tào Tháo. Vì thế ông cho người cầu cứu thứ sử Thanh Châu là Điền Khải – thủ hạ của Công Tôn Toản tại U Châu.
Lúc này đây, Điền Khải cũng không dễ thở chút nào khi bị Viên Thiệu đánh. Ông liền báo cho Công Tôn Toản – người đang tranh Hà Bắc với Viên Thiệu. Công Tôn Toản sai Lưu Bị cùng Quan Vũ, Trương Phi đến cứu Thanh Châu. Trong thời điểm này, Lưu Bị nhân cơ hội đã mượn một nhánh quân của Công Tôn Toản, lấy danh nghĩa cứu viện cho Từ Châu để ra đi. Trong tay Lưu Bị có 4000 quân, cộng thêm vài nghìn nạn dân tại Ô Hoàn, rồi lại có thêm 4000 quan do Đào Khiêm cấp. Như vậy, với hơn 1 vạn người, Lưu Bị cùng Đào Khiêm thế thử trước đội quân của Tào Tháo. Trận binh hỏa qua đi, Đào Khiêm vô cùng cảm kích Lưu Bị. Cũng từ đó, Lưu Bị ở lại Từ Châu với Đào Khiêm.
Năm 194, sau khi Từ Châu được giải vây, Đào Khiêm ốm nặng, tiến cử Lưu Bị thay mình cai quản Từ Châu. Thế nhưng, Lưu Bị lại sợ mình sức yếu không giữ được nên từ chối. Thấy vậy, Đào Khiêm lại dâng sớ tiến cử Lưu Bị làm thứ sử Dự Châu, đóng quân ở Tiểu Bái gần Hạ Bì (trung tâm Từ Châu).
Trước khi mất, Đào Khiêm dặn những thân tín là My Chúc, Trần Đăng đón Lưu Bị về Từ Châu. Hai thủ hạ nghe lời nhưng Lưu Bị vẫn một mực không chịu nhận, đề nghị cho Viên Thuật cai quản Từ Châu. Khi đó, Khổng Dung tham gia thuyết phục Lưu Bị và khiến ông đổi ý, chấp nhận tiếp quản. Khổng Dung cho rằng Viên Thuật chỉ là một kẻ “xương khô trong mã”, không đủ sức cáng đáng. Đáng tiếc rằng sau đó, Lã Bố đã cướp mất Từ Châu, đẩy Lưu Bị vào thế phải luồn cúi, từ chủ thành kẻ ăn nhờ ở đậu.
Lại nói về nhân vật Khổng Dung, người thuyết phục Lưu Bị nhận Từ Châu. Ông tự là Văn Cử (153-208), cháu 20 đời của Khổng Tử. Ông sinh ở nước Lỗ, nổi tiếng họ giỏi, được nhiều người biết đến. Bố ông là Khổng Tuyệt Minh, làm nghề thợ dệt, mẹ là Khổng Tuyệt An, một nư làm bánh. Bản thân Khổng Dung làm quan nhà Đông Hán và quân phiệt đầu thời Tam quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông rất nổi tiếng với tài văn thơ, là một trong bảy danh sĩ thời Hán Hiến Đế, niên hiệu Kiến An. Sau khi ông bị giết, Tào Phi đã thu thập 25 bài thơ của ông cho vào sách. Tuy nhiên, đến nay thì tất cả đều đã thất truyền, chỉ còn lại 5 bài.
Vương triều "cầm thú" nhất Trung Hoa: Cung nữ không được mặc y phục, bị rút xương làm đàn tì bà
(Techz.vn) – Suốt 28 năm tồn tại, vương triều này khiến người dân oán thán vì độ hoang dâm, tàn bạo của mình.