Mỹ nam số 1 Tam Quốc khiến Lưu Bị ghen ghét xúi Tào Tháo trừ khử, anh tuấn nhưng sống phản phúc
Trong Tam Quốc không chỉ có các cao thủ võ công, đấng quân tử mà còn có cả mỹ nam. Một trong số đó phải kể đến người khiến Lưu Bị đố kỵ, khuyên Tào Tháo nên tiêu diệt.
Trong Tam Quốc, có một nhân vật được mô tả là thường cầm chiếc họa kích, ngồi ngựa quý Xích Thố ngao du khắp nơi để… tán gái. Nhân vật được nói đến chính là Lữ Bố.
Bấy lâu chúng ta nhắc nhiều đến sự oai dũng của Lữ Bố mà vô tình quên mất tướng mạo anh tuấn của nhân vật này. Lữ Bố tên chữ là Phụng Tiên, người ở Cửu Nguyên, quận Ngũ Nguyên thời Tam Quốc. Lữ Bố làm đến chức Ôn hầu, có võ nghệ cao cường. Người này tướng mạo anh tuấn, ăn mặc hoa lệ, thân hình thì cao lớn và rất thích khoe mã.
Trên thực tế, với vẻ bề ngoài nổi trội, lại thêm bản lĩnh không nhỏ, Lữ Bố không tốn nhiều sức lực cũng đã thu hút được các cô gái. Chẳng thế mà sau khi về với Đổng Trác, Lữ Bố khiến đại mỹ nhân như Điêu Thuyền phải động lòng.
Lữ Bố nổi tiếng có tài bắn tên. Chàng giỏi đến mức Quan Vũ, Trương Phi, Lưu Bị liên thủ lại mới có thể miễn cưỡng thắng được. Không quá nếu nói võ công của Lữ Bố thời Tam Quốc thuộc top đầu.
Điểm trừ của Lữ Bố là thường hay phản phúc, vô nhân nghĩa, tráo trở. Đầu tiên, chàng ta bái Đinh Nguyên làm nghĩa phụ nhưng sau đó lại đi theo Đổng Trác và tuân lời ám sát luôn Đinh Nguyên. Tất cả đều chỉ cần con ngựa Xích Thố và ngọc đới Kim Châu trao đổi.
Sau này Lữ Bố lại tư thông với Điêu Thuyền rồi trở thành tình địch với Đổng Trác và mưu sát cả người cha nuôi này. Khi Tào tháo chinh phạt Từ Châu, Lữ Bố đã lợi dụng thời cơ để đánh úp căn cứ địa của ông ta rồi có nhiều lần đối đầu với đối phương. Năm 199, Lữ Bố đầu hàng Tào Tháo sau khi Hầu Thành làm phản.
Lần đó, Lưu Bị nói với Tào Tháo một câu: “Ông không thấy câu chuyện của Đinh Nguyên, Đổng Trác đấy sao?”. Hàm ý như một lời nhắc nhở Tào Tháo đừng đẩy mình vào tình cảnh như hai người cha nuôi trước đó của Lữ Bố.
Thật ra, bản thân Lưu Bị cũng muốn có Lữ Bố. Ông hiểu rằng ai có Lữ Bố cũng sẽ dành trọn tình cảm cho chàng ta, giống như 2 người cha nuôi của chàng trước đó. Vì Lữ Bố vừa hào hoa, lại vừa giỏi võ. Nhưng rồi cái kết cho sự yêu mến mù quáng đó lại chẳng đẹp chút nào. Nếu để Lữ Bố về với Tào Tháo, Lưu Bị vừa diệt được một kẻ thù, lại không phải thấy người mình muốn thu phục chết đi. Nhưng Lưu Bị không làm vậy, ông muốn Lã Bố phải chết.
Về phần Tào Tháo, tuy muốn có Lữ Bố nhưng ông ta không muốn làm Đinh Nguyên, Đổng Trác thứ hai. Vì vậy mà ra tay trừ đi mối hiểm họa này là điều phải làm.