"Dân chơi không sợ mưa rơi", và chính vì muốn làm "dân chơi" nên nhiều người cứ thấy các "siêu di động" là muốn "rước" ngay về, mặc cho cái hầu bao than vãn. Nhưng các "siêu di động" có thực sự đáng mua?
Mạnh mẽ và đẳng cấp nhưng chúng cũng chỉ là một bản nâng cấp so với sản phẩm tiền nhiệm.
Anh Tiến Anh, một dân chơi hi-tech cho biết: "Đụng vào đồ số cứ như đụng phải 'ma túy', không dứt ra được. Năm ngoái mình mua Samsung Galaxy S và tự nhủ như vậy là đủ mạnh rồi, không cần phải lên đời ít nhất 1 năm nữa, thế mà chưa đầy 8 tháng, lòng đã 'xao xuyến' khi Galaxy S II ra mắt và cuối cùng mình bán Galaxy S gần 5 triệu để đổi sang máy này, mặc dù sau khi mua về thì các phần mềm mình cài lên vẫn chỉ như cũ, về hiệu năng chẳng cần hơn là bao".
Phải thừa nhận một điều rằng, người Việt hay bị ảnh hưởng bởi tâm lý số đông. Có nhiều khách hàng rõ ràng phải thừa nhận rằng, với công việc và mục đích sử dụng của họ thì một chú BlackBerry Bold series hoặc Nokia E series là đáp ứng tốt nhu cầu làm việc, thế nhưng công sở họ đang công tác lại "phong trào" dùng iPhone/Android phone, vậy là họ mua theo cho đỡ...lạc lõng và kết quả suốt ngày than ngắn thở dài vì chưa nổi 1 ngày pin đã hết.
Thường thì mỗi cuộc chơi-đổi như vậy, người dùng sẽ phải bỏ ra một khoản phí chênh lệch không dưới 40%, tức là chấp nhận mất vài triệu cho việc bán lỗ máy đang sử dụng để đổi sang dòng máy cao đời hơn nhưng lại vẫn-chỉ-dùng-từng-ấy chức năng.
Theo một chuyên gia công nghệ chuyên test các sản phẩm di động thì không hẳn cứ di động ra sau là vượt trội hơn các sản phẩm đời đầu. Đôi khi nhà sản xuất chỉ nhấn nhá thêm một chút thiết kế, đẩy thêm một chút về phần cứng (thường thì là máy ảnh hay RAM/ROM, vi xử lý...) là đã đủ "bỏ bùa" người dùng.
Về phía người dùng, khi bị đánh lừa mắt bởi những thứ ưu việt mà nhà sản xuất vẽ ra họ sẵn sàng xuống tiền và tự huyễn hoặc mình rằng "À, nó hơn hẳn cái mình đang dùng thật". Nhưng thực sự thì có mấy ai ngồi đếm được tốc độ lướt web nhanh hơn là bao nhiêu giây? Chơi game mượt hơn thế nào? Hay có chăng cũng chỉ là màn hình đẹp hơn, sáng hơn và không nhận ra rằng các tác vụ ấy trên hệ máy cũ vẫn dùng tốt?
Tất nhiên, bài viết chỉ xét về khía cạnh so sánh giữa 2 sản phẩm cận kề nhau về vòng đời còn nếu so iPhone 4 với iPhone đời đầu hay Samsung Galaxy S II với Omnia i900 thì rõ ràng chúng khác nhau khá nhiều.
Dân chơi không sợ mưa rơi
Câu châm biếm dí dỏm của các dân chơi nghiệm khá đúng với những tín đồ đồ số. Họ sẵn sàng bỏ tiền ra, mua không phải nghĩ và sau cùng lại bán không đắn đo để sắm một thiết bị mới như một cái vòng luẩn quẩn trong cái bẫy của nhà sản xuất.
Xét công bằng mà nói, các siêu di động về thực tế chỉ "thêm một tí" các tính năng mà nhà sản xuất gán thêm tính từ "thời thượng". Nếu đặt tính thực dụng lên đầu thì chắc chắn một siêu di động lõi kép 1,5GHz chưa chắc đã nhanh trội hơn hẳn với di động lõi kép 1.0GHz, nhưng chắc chắn giá thành sẽ đội thêm ít nhất 20% đến 30% cho sự nâng cấp này.
Nếu một ngày thử quan sát khách mua hàng tại các siêu thị điện thoại di động lớn, bạn sẽ dễ thấy cảnh những người mua những siêu di động trên cả chục triệu một cách nhanh chóng. Còn cái cảnh một người mua vác từng bảng so sánh Quadrant hay Benchmark để làm tham chiếu mua máy thì chắc có lẽ chưa bao giờ xảy ra.
"Siêu smartphone" dành cho ai?
Đến thời điểm hiện tại, khi mà các tác vụ chính của smartphone vẫn là duyệt web, email, liên lạc và thi thoảng chụp ảnh, xem phim... Có lẽ sức mạnh phần cứng của các smartphone đã "chạm ngưỡng". Hầu hết các smartphone 1GHz đều có thể cho các trải nghiệm duyệt web, email, xem film (phân giải SD) gần như tương đương các smartphone lõi kép mạnh mẽ nhất. Nếu bạn thấy rằng nhu cầu của mình chỉ ở mức cơ bản với các tác vụ kể trên, thì bạn sẽ không cần 1 chiếc smartphone với xung nhịp lớn hơn 1GHz và CPU lõi đơn.
Trên smartphone, các công việc liên quan tới đồ họa như cắt, dựng phim, dựng hình 3D gần như không tồn tại, vì vậy tác vụ duy nhất mà các CPU lõi kép chứng minh được sức mạnh của mình chính là game. Và đến thời điểm viết bài này, ngay cả chiếc Desire HD đã hơn 1 năm tuổi của tác giả vẫn gánh các game 3D tương đối nặng nề như Gunbros, Dungeon Hunter rất nhẹ nhàng, thậm chí cả chiếc smartphone đã 1 tuổi rưỡi như iPhone 4 cũng hầu như không gặp vấn đề gì với game 3D. Những chiếc smartphone hiện đại hơn như Galaxy S II, Sensation sẽ giúp bạn chơi các game 3D với frame rate cao hơn đôi chút, tuy nhiên rất hiếm nhà phát triển muốn lập trình game của mình có yêu cầu cấu hình cao tới mức chỉ có những smartphone mạnh nhất mới có thể chạy được.
Đơn giản là vì yêu cầu cấu hình càng thấp thì game đó sẽ càng "phổ thông" và tiếp cận được nhiều khách hàng hơn. Rút cục, 1 chiếc "siêu smartphone" sẽ chỉ giúp bạn thực hiện các tác vụ thường ngay nhanh nhẹn hơn đôi chút và chơi game 3D với tốc độ khung hình cao hơn mà không thực sự cho bạn lợi thế hoặc thực hiện được những tác vụ mà smartphone "có tuổi" không làm được.
Vậy, thực ra siêu smartphone là dành cho ai? Nếu bạn là người "cả thèm chóng chán", có thu nhập thuộc loại khá giả và chưa phải bận tâm nhiều về chuyện tích cóp, sẵn sàng "bạo chi" và đặc biệt là có đôi chút quan tâm, yêu thích công nghệ các "siêu smartphone" chính là dành cho bạn.
Thay lời kết
Chưa lúc nào tốc độ tiến hóa của công nghệ lại nhanh như bây giờ. Chiếc điện thoại vừa mua ngày hôm qua, đến hôm nay đã trở thành lạc hậu và lỗi thời. Nếu cần tìm 1 người để đổ lỗi cho việc chiếc "siêu smartphone" bạn vừa mua trở nên già nua trước các đàn em với tốc độ chóng mặt, bạn hãy tự nhìn lại chính mình. Chính chúng ta với thói quen chạy theo cái mới ham thích "của lạ" đã vô hình chung tạo điều kiện và sức ép khiến các nhà sản xuất phải "đuổi bắt" nhau về hiệu năng.
Siêu smartphone đã trở thành một xu hướng tất yếu của thế giới công nghệ, cũng giống như cuộc chạy đua cấu hình của PC hồi đầu thập kỷ trước. Tất cả sẽ chỉ lắng dịu khi có 1 dòng thiết bị khác ra lò và thu hút mất ánh hào quang của smartphone giống như cách mà smartphone đã làm với PC. Thiết bị đó là gì? Tôi không biết. Nhưng tôi biết 1 điều, đó là nếu "ngày tàn" của cuộc chạy đua "siêu smartphone" có đến, nó cũng sẽ không đến vào ngay ngày mai hoặc tháng sau và thậm chí là năm sau. Sẽ mất ít nhất vài năm để tất cả nhận ra rằng mình đang bỏ ra rất nhiều tiền để mua về những "giá trị thừa" không thể tận dụng hết.