Điện thoại

Nhớ về 1998 - Năm không thể quên với gamer Việt

Nhớ về 1998 - Năm không thể quên với gamer Việt

Thời điểm ra đời của khá nhiều siêu phẩm như: StarCraft, Resident Evil 2, Grim Fandago, Metal Gear Solid...

<> 
Ngày còn bé, tôi cũng như bao đứa trẻ khác đều tò mò và đặc biệt ham thích trò chơi điện tử. "Cái thứ 'độc hại' làm ảnh hưởng đến kết quả học tập" như lời mẹ tôi vẫn gọi rốt cuộc lại chiếm phần nhiều trong ký ức về tuổi thơ. Đó đều là những kỷ niệm mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn thường mỉm cười và tin rằng mình đã có một quãng thời gian thật tuyệt.
 
Những buổi trưa không ngủ mò sang nhà thằng bạn đánh Mario, Contra... rồi sau đó là cơ hội tiếp xúc với những hệ máy chơi game cao cấp hơn như PS và đặc biệt là PC. Tôi tự thấy mình thật may mắn vì được trải nghiệm khá nhiều tựa game từ trước đến nay, nhưng trong tất cả số đó, năm 1998 để lại những dấu ấn hết sức đặc biệt.
 
Trong một ngày được mẹ dẫn đến chơi nhà ông chú. Một phút tình cờ nghịch ngợm chiếc PC đã may mắn cho tôi cơ hội được chạm tay vào tựa game cực kỳ thú vị, mà mãi sau này tôi mới biết tên: StarCraft.
 
Tựa game PC đầu tiên mà tôi được chạm vào.
Thằng bé trong tôi ngày đó đã không thể nào cưỡng lại sức cám dỗ của việc được lãnh đạo một đội quân lớn với nhiều binh lính tinh nhuệ, đánh sập căn cứ của đối phương, chọn vị trí thật đẹp để cắm một chiếc siegn tank, hay mất cả giờ đồng hồ chỉ để sắp xếp quân đội sao cho đẹp mắt.
 
Như firebat (phun lửa) thì phải đứng phía trước, sau đó đến marrine, rồi thì medic... Mặc dù đội hình ấy chả giúp được gì nhiều trong chiến đấu, nhưng dưới con mắt một thằng nhóc 8 tuổi, đó là đội hình mạnh nhất thế gian, là thứ mà ngay đêm hôm ấy về nhà nó đã thao thức mơ tưởng có thể dùng để bá chủ thiên hạ?!
 
 
Sau này lớn hơn, được tiếp xúc và tập tành StarCraft một cách bài bản, thằng nhóc càng yêu và gắn bó hơn với tựa game tuyệt vời này. Tuy nhiên những cảm xúc trong cái lần đầu tiên ấy vẫn là thứ sẽ mãi chẳng thể tìm lại được.
1998 cũng là năm ra đời của một tựa game thú vị khác, mà lúc bấy giờ tôi tin rằng mình sẽ chẳng bao giờ dám chơi. Đứng sau lưng một người xa lạ trong quán PS, tôi say sưa theo dõi gần hết buổi chiều người ta chơi trò "bắn ma". Resident Evil 2, đó là cái tên mà sau này cậu nhóc được biết. Một điểm thật buồn cười là chính cái công nghệ làm game còn hạn chế thời bấy giờ lại là thứ đã làm cho tôi chết khiếp hơn bao giờ hết.
 
 
Khả năng của nhà phát triển game thời đó buộc họ phải cắt game thành nhiều cảnh nhỏ để nhẹ hơn cho PS. Trong RE, bạn thường xuyên phải lùng sục manh mối tại một căn phòng nhỏ hay một hành lang hẹp (sau này tôi mới biết là vì không đủ cấu hình để làm cho nó hoành tráng hơn), mở một cánh cửa và bước vào, game cắt cảnh và đột ngột xuất hiện trước màn hình là một con zombie ghê rợn làm cho người chơi kinh hãi. Theo những gì còn nhớ, thằng bé 8 tuổi ngày ấy chỉ biết một điều đơn giản là hét lên rồi xả súng bừa bãi vào màn hình. Đó là kỷ niệm mà giờ nghĩ lại vẫn khiến tôi phải bật cười.
 
Sau khi "phá đảo" RE2, tôi đâm ra nghiện thể loại kinh dị. Với nhiều nỗ lực dò hỏi thêm những game cùng thể loại và kết quả cuối cùng là lời quảng cáo hết mình của ông chủ quán: "Cháu chơi game này nè, từ đầu đến cuối toàn xương với xương, ghê lắm". Ông ấy đang cố giới thiệu tựa game mà đến tận hôm nay vẫn đang ngự trị trong tôi ở vị trí "Game phiêu lưu giải đố hay nhất" và dĩ nhiên là...chả kinh dị tí nào: Grim Fandango.

"Trò gì mà xấu thế", "game nhìn thấy nhàm nhàm" là đánh giá chung của mọi người trong quán khi thấy tôi say mê cùng Grim Fandango. Sử dụng một đồ vật bất kì mà bạn tìm thấy để giải quyết câu đố hóa ra cũng thật thú vị. Tựa game đã nhiều lần làm tôi phải ồ lên thích thú vì cái cách "thông minh" mà game dùng để giải quyết tình huống. Dù rằng rất nhiều người vẫn không thể nào nuốt nổi "cái trò chán ngắt" ấy, nhưng GF trước nay vẫn dẫn đầu danh sách "cũ mà hay" khi tôi giới thiệu một game cho bất cứ người bạn thân nào.
Và còn rất nhiều, rất nhiều những tựa game tuyệt vời khác như "Bộ đội", "Chiến binh thép", King of fighter, Samurai.v..v... những cái tên đều đã trở thành một phần ký ức tuổi thơ. Ai đó đã từng nói với tôi rằng "điện tử là thứ vô bổ, tốn thời gian", nhưng quả thực cá nhân tôi chưa bao giờ tin vào điều ấy.