(Techz.vn) Giờ khuôn mặt ông Sĩ chỉ còn là hai hốc mắt lồi lõm. Con mắt bên phải xuất hiện một cục bướu bằng quả chanh làm căng hết da trán. Riêng mũi trơ sống xương sụn, môi trên khuyết đi lộ hàm răng vàng hếu.
Vợ bỏ vì nốt ruồi xấu?
Ông Nguyễn Tấn Sĩ (50 tuổi, trú tỉnh Tây Ninh) là con thứ ba trong gia đình có năm anh em. Ông cưới vợ, sinh được hai người con trai. Với bản tính cố hữu ham chơi biếng làm nên ông thường để ba mẹ con ở nhà, còn mình thì gầy sòng nhậu. Năm 2000, vợ ông chủ động ly hôn.
Trên đường về nhà, ông ghé vào một tiệm cắt tóc. Bà chủ tiệm bảo: “Hai mụn ruồi của anh có vận xấu, phá cũng đúng thôi”. Bà ra giá, mỗi cái phá 10.000 đồng, hai cái tổng cộng 20.000 đồng. Ông Sĩ đồng ý.Trong một lần ngồi nhậu sương sương, ông tâm sự với bạn nỗi buồn gia đình tan vỡ. Mọi người “phán” một câu xanh rờn: “Số mày lận đận có khi vì hai nốt ruồi bự chảng ở mặt đó”. Mọi người khuyên ông nên đi phá để “cải tạo số phận”. Một người bảo: “Muốn rẻ thì đến các quán cắt tóc ấy”.
Hậu quả khôn lường
Ông Sĩ còn nhớ, bà chủ tiệm lấy kim băng gảy gảy quanh chân hai nốt ruồi, sau đó lấy một dung dịch nhờn nhờn màu vàng bôi lên. “Lúc đó, ở hai nốt ruồi chỉ nhưng nhức như kiến cắn”. Chủa quán dặn: “Ông phải giữ không cho động nước trong 2 ngày nha”. Làm theo lời của vị chủ quán, hai hôm sau, ông không động đến nước.
Thời gian trôi, nốt ruồi ở gần mắt cũng rơi, nhưng nốt còn lại vẫn y nguyên, nổi đỏ, mẩn ngứa, đau rát. Ông Sĩ cứ nghĩ những triệu chứng này bình thường nên cũng không để ý nhiều. Tuy nhiên sau đó không lâu, nốt ruồi thứ hai này bắt đầu có dấu hiệu ăn mòn dần vùng xung quanh. Lo sợ, ông tìm đến tiệm cắt tóc để hỏi. Bà chủ thấy vậy chỉ bảo: “Em chỉ biết làm đến chừng đó thôi. Nếu có gì thì em trả lại 20.000 đồng”.
Thuốc men được đặt trên một tấm phản gỗ cũ kĩ. |
Không ngờ nốt ruồi ngày càng ăn dần khuôn mặt: “Ban đầu nó phá sống mũi, rồi đến con mắt bên trái, sau đó là con mắt bên phải”. Như chúng tôi chứng kiến, khuôn mặt ông Sĩ giờ chỉ còn hai hốc mắt lồi lõm, mũi trơ sống xương sụn, môi trên khuyết đi lộ hàm răng vàng. Thậm chí, vết thương cũng ăn mòn vào răng, khiến hàm răng rơi rụng cái còn cái mất. Phần con mắt bên phải xuất hiện một cục bướu bằng quả chanh làm căng hết vùng da trán. Hai mắt ông Sĩ không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Ông Sĩ cho biết, khoảng thời gian đầu khuôn mặt bị biến dạng, ông muốn đến bệnh viện chữa trị, nhưng vì túi rỗng nên ông đành chịu. Cứ ngày nắng, dịch nhờn ở vết thương lại chảy dài đau đớn khôn cùng. Trời mưa thì vết thương lại tê buốt. Không chịu đựng nổi, ông nhờ người thân đi mua oxy già, bông y tế để sát trùng vết thương và mua thuốc giảm đau để uống.
Cách đây vài năm, ông được đưa đến bệnh viện đa khoa tỉnh Tây Ninh. Tuy nhiên, do trường hợp khá đặc biệt nên ông Sĩ được chuyển lên bệnh viện Ung Bướu TP.HCM. Sau nửa tháng nằm viện, các bác sĩ chẩn đoán vì phá nốt ruồi không đúng cách, từ u lành giờ nốt ruồi trở thành u ác, lở loét.
Gia đình khó khăn, trong khi nằm bệnh viện mỗi ngày mất gần hai triệu đồng, không có đủ kinh phí nên ông Sĩ xin về nhà. Bây giờ ở nhà, tiền mua bông y tế, thuốc bôi mỗi tháng cũng ngốn mất của gia đình hết 5 triệu đồng.
Hy vọng mong manh
Trở về nhà, ông Sĩ tiếp tục chịu đựng những cơn đau buốt của vết thương. Ông bảo với khuôn mặt dị dạng, trước đây mỗi lần ra khỏi đường, bọn trẻ con nhìn đều la hét thất thanh. Nhiều lần ông tự huyễn hoặc bản thân: “Khuôn mặt mình chỉ có chút khác thường thôi”, nhưng khi dùng tay lần mò, ông mới biết khuôn mặt mình giờ đã không còn.
Cũng từ đó, ông không dám bước ra khỏi cửa. Đã mấy năm nay, ông ăn, nằm, ngủ, nghỉ chỉ trên chiếc võng bằng vải bố màu xanh cũ kĩ.
Ông bảo từng nghĩ đến cái chết bởi lo lắng không biết tương lai mình rồi sẽ ra sao. Ông Sĩ nói ngần ngại: “Ban đầu là phẫu thuật cắt khối u. Sau đó được đưa đến bệnh viện chấn thương chỉnh hình để chỉnh sửa lại khuôn mặt. Có lẽ dù không lấy lại được khuôn mặt cũ nhưng cũng đỡ hơn thế này nhiều. Tôi cứ nuôi hy vọng, biết đâu một ngày nào đó, có ai tốt bụng cho tiền tôi phẫu thuật để sống tiếp thì sao”.
Ông Chắc, cha của anh Sĩ đau khổ vì bệnh tật của con. |
Giờ đây, khi chỉ ngồi một chỗ và sống trong bóng đêm, ông Sĩ được người cha già hơn 78 tuổi, tay chân run rẩy chăm sóc. Hàng ngày, cha ông phải tự mưu sinh bằng nghề sửa xe, gò hàn với cửa tiệm nho nhỏ ngay trước mặt nhà. Hai cha con cứ thế bám víu vào nhau mà sống.
Ông Sĩ đắng lòng: “Tôi còn sống đến hôm nay phần lớn là nhờ ông cụ. Tôi nuôi hy vọng được chữa trị là để khi lành bệnh sẽ đền đáp lại công ơn dưỡng dục. Nhiều khi tôi ước thời gian trở lại, sẽ cố gắng làm ăn để gia đình không tan vỡ và cha mẹ cũng không phiền lòng”.
Mời bạn xem thêm: Ngược đời: Lập trình viên nghỉ việc vì lương quá cao
Hồng Long (TTTĐ)